Nhớ về ba, tôi không thể quên buổi chiều đó khi nhận được tin ba mất. Có lẽ đó là sự chấm dứt của những đau đớn khi căn bệnh đã cướp ba đi lúc tôi đang học năm 2 đại học , để lại một khoảng trống lớn trong cuộc sống và trái tim tôi.
Ba, với đôi bàn tay khéo léo, đã làm cho mọi thứ xung quanh trở nên tinh tế và rạng ngời. Ngôi nhà, những đồ vật dưới bàn tay của ba, đều trở nên gọn gàng và đẹp đẽ. Nhớ mãi hình ảnh ba nắm tay dẫn tôi ra nghĩa trang, nơi ông sẽ nằm xuống. Đó là khoảnh khắc ý nghĩa trước lúc ba ra đi để lại trong tôi một ý chí để vượt qua mọi thách thức của cuộc đời.
Mặc dù biết rằng cuộc sống phải chấp nhận sự mất mát, nhưng đối với tôi, những kí ức vẫn như hôm qua. Hôm nay, vào ngày giỗ của ba, tôi nhận ra rằng những người thân không chỉ sống trong quá khứ, mà còn hiện diện trong trái tim, tình yêu và nỗi nhớ của những người ở lại.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn