Chẳng có gì đâu
Lông ngỗng rơi đầy truyền thuyết
dọc con đường Mị Châu qua.Chẳng thấy gì đâu
Ngay cả thanh gươm máu đỏ.
Một thành quách sụp đổ rồi đâu đó
Sao người đời nay cứ tiếc nuối Cổ Loa thành?
Chuyện cha chém con, Trọng Thủy trầm mình
Nỏ thần bị tình yêu vô hiệu hóa.
Những tình tiết của một thời xa lạ
Sao khéo nâng thành bài học dân gian ?
Ai là anh và ai nữa là em
Xin đừng sống lẫn vào cổ tích
Chuyện tình xưa không ở ngoài truyền thuyết
Nhưng mủi lòng thì cứ, chẳng hề chi
Trên con đường năm tháng ta đi
Mang theo cả nỗi buồn không biết trước.
Lông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng đất
dọc con đường bao cô gái đi qua.
Có thể rất nhiều lông ngỗng lắm kia
Sao chẳng thấy người lần theo dấu vết ?
Nỗi khổ đau tràn ra ngoài truyền thuyết
Vì nỏ thần, sao có được tình yêu.
Hạnh phúc mỗi người tìm kiếm được bao nhiêu
Mà dám so với cái vô cùng bất hạnh ?
Nếu trên đường vẫn còn lông ngỗng trắng
Thì xin em cứ nhặt lấy cho mình
Trên tay em chiếc bút thật xinh
Giống như thể là lông ngỗng trắng.
Em vô tình, còn tôi liên tưởng đến
Cuối con đường bóng ngựa phóng ào qua.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn