Ngày xửa… ngày nay, tại một con đường nhỏ có hai vợ chồng trẻ sống với nhau đã 12 năm mà chưa có con, niềm khát khao với mong muốn có một mụn con để sưởi ấm ngôi nhà mỗi khi gió lạnh ùa về và căn nhà đỡ trống vắng khi người chồng công tác xa nhà. Họ đã đi nhiều nơi, gặp nhiều thầy để tìm kiếm hy vọng nhưng rồi cũng chẳng ra sao. Mọi con đường dường như khép lại cho đến một ngày họ nhận thức được chỉ có cầu nguyện với niềm tin về việc giải nghiệp bằng cách chú tụng hàng ngày, hàng đêm với lòng thành kính nhất… và rồi điều kỳ diệu đã đến.
Đó là ngày, người vợ báo tin đã mang trong mình một hài nhi bé nhỏ, mọi thứ tưởng chừng như khép lại nhưng rồi cuối con đường bao giờ cũng để dành một lối nhỏ để con người có thể lách qua và vượt lên phía trước. Ngày qua ngày, hai vợ chồng vẫn chú nguyện để cầu sự an lành cho bé nhỏ, cầu mong mọi thứ tốt đẹp hơn cho cuộc sống này. Rồi niềm vui được nhân lên khi hài nhi là một bé trai khỏe mạnh, niềm vui chợt vỡ òa và trong im lặng họ chợt cảm nhận được sự kỳ diệu của tạo hóa, hiểu được sự ban ơn của Thượng để – người đã kiến tạo nên cuộc sống này.
Thời gian lặng lẽ qua đi, ngày đón nhận sự toàn vẹn đã đến sau tiếng khóc báo hiệu một sự sống được chuyển tiếp bắt đầu một cuộc thử thách cho một sứ mệnh mới và cuộc sống mới. Trong giây phút này, người cha đang hồi hộp thì thầm cầu nguyện chờ đợi trước cửa, và giơ tay đón nhận sinh linh bé nhỏ từ Mẹ bề trên khi cánh cửa mở ra với nụ cười mãn nguyện, kết thúc cho hành trình dài tìm kiếm. Đứa bé nhìn cha với đôi mắt trong veo như thầm nói “con đã chiến thắng để được hiện diện ở đây và sẽ cùng ba xây dựng niềm vui, tình yêu cho khoảng thời gian còn lại – đó có thể là hạnh phúc và sự biêt ơn”.
Căn nhà của đôi vợ chồng bây giờ đã có thêm một thành viên mới, họ tất bật hơn so với trước, thời gian dường như dài hơn với những đêm thức trông con, đôi mắt người mẹ thâm quần lo lắng với những ngày con bệnh rồi bao nhiêu điều bất ngờ xảy đến với đứa trẻ là bấy nhiêu nỗi lo của cha mẹ dành cho con. Những mệt nhọc rồi đều tan biến khi nhìn thấy bé cười, lật, tập đi, bi bô nói … mọi thứ đều trở nên tuyệt vời khi có con bên cạnh, có lẽ vậy.
Cu Bôn nay đã được 18 tháng và bắt đầu đi học lớp cơm nát, tính cậu khá nghịch và hiếu động theo đánh giá của người thân và bạn bè. Mỗi lần cậu bực là nằm lăn ra đất, khóc và không thể nào chữa được cái tật ngang-bướng của cậu. Ba mẹ bắt đầu la cậu bởi tính nết không giống ai? không thích cái gì cậu ném hết, hay dành đồ của bạn, cắn bạn đôi khi là đánh bạn.
Ôi con trai hình như ông nào cũng vậy, nghịch ngợm khó tả. Đối với ăn uống cũng là một cực hình, mỗi ngày chủ nhật khi cậu ở nhà thì hai mẹ con chỉ vì việc ăn mà như một trận đánh, mẹ cậu phải dùng chiến lược “lúc nhu lúc cương” để làm sao cậu có thể ăn hết. Bôn bây giờ cũng bắt đầu xem phim hoạt hình và thích thú với những con vật; Khủng long, Gấu câu cá, Chú cừu trên hoang đảo, Lavar… mỗi tối hai cha con thường ngồi xem và mẹ cậu thường nói “nhờ có Bôn mà ba mới được xem phim hoạt hình”, quả đúng vậy, không có cảm giác nào tuyệt vời hơn khi cu Bôn ngồi giữa vòng chân cuộn tròn của ba và thỉnh thoảng gọi ba chuum, ba chuum.
Ôi hạnh phúc chỉ giản đơn có thế mà sao chờ đợi quá dài.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn